Yêu anh chẳng ngại đường xa,
Chỉ sợ Ba má anh ra đuổi về!
Yêu anh đâu dám lề mề?
Chỉ sợ có lúc anh chê em nghèo!
Yêu anh em sẽ vượt đèo,
Nhưng ngại đèo dốc nên theo đường bằng!
Yêu anh chẳng ngán nhọc nhằn,
Theo anh từng bước sợ em khác rinh!
Yêu nhưng lại cứ lặng thinh,
Gặp anh không nói mà mình vẫn run!
Yêu anh nên nghĩ lung tung,
Nhiều đêm mơ có anh cùng đi chơi.
Thức ra mới thấy hỡi ơi!
anh đâu chẳng thấy, mình rơi xuống giường!
Càng nhìn em thấy càng thương,
Làm sao quên được nẻo đường ngày xưa!
Dù trời lất phất mưa thưa,
Theo anh mỏi gối mà chưa ngỏ lời!
Em còn nhát lắm anh ơi!
Không như ong bướm ngỏ lời bướm ong!
Em đây yêu rất thật lòng,
Ngày xưa Em nhát bây giờ thì không!!!