Đã bốn năm trôi qua, bốn năm em ko liên lạc với anh ko biết giờ anh ở đâu và cuộc sống của anh như thế nào? Nếu vô tình anh đọc được dòng tin này thì anh hãy trả lời cho em biết về anh anh nhé.
Cách đây 5 năm khi tôi bước chân vào cổng trường đại học, lớ nga lớ ngớ như gà mắc tóc đúng như người ta nói đó là dân nhà quê. Ở nơi sứ xa, mà nơi đây ngôn ngũ họ nói lại rất khó nghe, bạn bè thì không có nên tôi thấy buồn vô cùng. Những ngày đầu tiên đi học, vì ở xa nên tôi toàn đi học muộn, lên trường thì rộng không biết lối nào mà tìm phòng. Tất cả đề dựa vào các anh chị trong xóm để đi học. Khi cuộc sống dần ổn định, tôi quen dần thì cũng là lúc tôi gặp anh. Anh chuyển đến trọ ở phòng đầu còn tôi ở phòng cuối, lúc đó tôi cũng có 2 cô bạn đén ở cùng nên phòng tôi như một cái chợ, lúc nào cũng ồn ào, lúc nào cũng vui vẻ và tụ điểm của buôn "dưa lê".
Anh thường vắng nhà, có khi cả ngày tối mới thấy anh về,chẳng quen chẳng biết nhưng vì tôi học thêm môn tin học nên phải lên phòng anh học nhờ máy. Anh ko hay nói, chỉ khi nào tôi ko làm được thì anh bảo vài câu. Tôi thấy anh cứ buồn buồn và lúc nào cũng như suy nghĩ một điều gì đó!!! Rất khó hiểu???? Anh có rất nhiều tài như đánh đàn, thổi sáo, vẽ tranh... nên khi buồn anh hay ngồi chơi chúng. Thật sự lúc ấy anh như một người nghệ sỵ thực thụ. Tôi là con gái lại hay nói nên thấy anh buồn là phải hỏi và anh phải nói thì mới thôi. Đầu tiên tôi thấy anh cũng khó chịu nhưng dần dần rồi cũng quen, anh dần tâm sự, nói chuyện với tôi. Anh dạy tôi đánh đàn, thổi sáo nhưng tôi dốt tệ nên học mãi mà chẳng được. Ngày trước anh hay đi chơi lắm nhưng giờ anh thường ở nhà, buổi chiều tôi với anh hay đi dạo ở con đường mòn gần đó vì nó yên tĩnh và có nhiều cây cối. Rất mát và mấy anh em còn đi câu cá được nữa. Anh đi học buổi sáng còn tôi di học buổi chiều nên chiều anh thường đạp xe lên đón tôi và chúng tôi đi ra bờ đê chơi. Ngày nào cũng kết những vòng cỏ mang về khiến phòng tôi như một tổ chim khổng lồ hay một ngôi nhà hoang. Nhưng hai cô bạn của tôi cũng dễ tính nên ko kêu ca vì điều ấy. Những đêm trăng sáng chúng tôi lại đi dạo và có khi cả xóm đi đột kích nào là chuối, ổi, xoài, mít , khế.....ôi tất cả những gì "chôm " được là "chôm".Thật rất là vui. Một điều làm tôi nhớ suốt đời là ngày nào anh cũng mua cho tôi một cây kẹo mút nhỏ nhắn, xinh xinh và rất ngọt ngào. Ngày nào cũng thế, ngày nào cũng vậy, chỉ một và một mà thôi. Anh ko bao giờ cho tôi đi đâu một mình vào buổi tối, không có bạn đi cùng thì dù bận mấy anh cũng đi. Vì anh bảo tôi là đồ " ngốc" nên ko được đi. Tôi có làm sai điều gì thì anh cũng không to tiếng mà chỉ suốt ngày gọi tôi là "ngốc ơi" thôi. Chỉ có tôi rất hay dỗi, hay làm theo ý mình nên anh đặt cho tôi 4 chữ " Trẻ con, hay dỗi, bướng bỉnh và ngốc xít".........
Những kỷ niệm quanh tôi và anh ấy nhiều lắm, đây là lần đầu tiên tôi biết yêu một người, lo lắng và rất buồn khi phải xa người ấy. Nếu cứ như thế này thì có lẽ không bao giờ tôi phải hối hận nhưng vì tôi trẻ con quá, vô tư quá nên ko hiểu được anh ghen vì có những người xung quanh đến phòng tôi chơi. Tôi vô tue nhận hoa, quà và 3 đứa bọn tôi còn đi chơi, uống nước cùng những người khác. Anh không đồng ý nhưng sao anh ko nói cho em biết, anh biết là em ngốc cơ mà. Em thề với lòng mình là không hề làm gì có lỗi với tình cảm mà anh dành cho em. Nhưng chuyện nhỏ nhặt vậy mà làm anh thay thổi, anh biết mắng em rồi đấy, biết lôi em chạy xềnh xệch từ phòng em lên phòng anh chì vì không muốn em nói chuyện với người khác. Anh ko đi đón em khi em đi học về, không mua kẹo cho em.......và tôi dỗi không thèm nhìn mặt anh. Hai chúng tôi vẫn nói chuyện nhưng chẳng thoải mái, lúc nào anh cũng hỏi tôi và cấm tôi điều này điều nọ. Anh không tin tôi. Và ..............
Anh chuyển đến một nơi rất xa, tôi cũng chuyển đến một nơi khác. Tôi thẫn thờ vì phải xa anh nhưng sao tôi lại như thế nhỉ để rồi từng chiều tôi lên trường ngồi ghế đã mà đọi anh. Để làm gì các bạn biết không??? để được thấy anh đi học về và nghe thấy anh nói. Tôi đi lang thang tìm lại những kỷ niệm tôi và anh đã từng có. Anh hỏi thăm bạn em về em làm gì? Anh lo khi em ốm làm gì???Anh mua thuốc cho em làm gì???khi mà anh không quay lại. Thật sự tôi không hiểu !
Đến bây giờ dẫu yêu người khác nhưng trong sâu thẳm tâm hồn tôi, anh vẫn là mối tình đẹp nhất, vĩnh hằng nhất, nó trong sáng và đáng trân trọng. cả cuộc đời tôi sẽ không quên, cả cuộc đời anh vẫn sống trong tôi dẫu giờ anh là của người khác. Dù anh ở bất cứ nơi đâu tôi luôn cầu chúc anh hạnh phúc và bình an! Tôi tin những lúc buồn chắc chắn sẽ có một chút ký ức về tôi hiện về trong anh ! Vĩnh biệt !
(Trích: "Những điều nhỏ nhoi"- Hoa Đình)